top of page

Họa sĩ Nguyễn Công Hoài vẽ những mong manh của chính mình


Lưu ý: Trong bài báo này có vài tranh mà với một số người là 18+, cần cân nhắc khi xem.


Đây là phần lớn những bức tranh mà Nguyễn Công Hoài đã vẽ trong 3 tháng Covid-19 gần đây. Hoài tiếp tục hành trình truy vấn, miêu tả những mong manh của phận người, cũng là của chính mình.



Tất cả chủ thể được bóc trần, đặt để vào trong các tư thế mỏi mệt, lo âu, khắc khoải…, giống như bị cách ly đơn độc. Các bức vẽ thường dùng một gam màu chủ đạo, rồi một hoặc hai màu phụ họa, tôn tạo cho sắc thái chính, làm cho sự đơn độc càng đơn độc hơn.






Nhìn lại hành trình của Hoài, từ đặc tả chân dung những thân phận gần gũi như ông bà, vợ con, hàng xóm, nói chung có thể định danh hoặc gọi tên được. Đến loạt chân dung trong “Những ngày không mơ mộng”, triển lãm vừa rồi tại Hà Nội, Hoài đã dần xóa nhòa sự gần gũi đó, không còn muốn định danh và gọi tên nữa. Đến các chân dung trong loạt tranh lần này thì chỉ còn là ai đó, chỉ còn là các tư thế tồn tại, chỉ còn là các tình thế làm người.















Có tình thế thương khó như trên thập tự giá, có tình thế như muốn ngủ quên ngày tháng, có tình thế như bất cần đời, có tình thế như mục rỗng, có tình thế như sẽ phục sinh… Xem tranh của Hoài hôm nay, tự dưng nhớ câu thơ của Bùi Giáng: “Tấm thân với mảnh hình hài/ Tấm thân thể với canh dài bão giông”, vì ta cũng đang xem những “canh dài bão giông” như vậy.


Kích thước tranh bình quân từ 80cm x 61cm đến 120cm x 80cm và 130cm x 120cm, gồm acrylic và sơn dầu.



Bài: Lý Đợi - Art Columnist



ad1_2.jpg
IMG_7057.GIF
Navigator Business and Finance 2 1x4.jpg
bottom of page