Tưởng nhớ Giorgio Armani – Bậc thầy “kiến trúc sư” phong cách sprezzutura Ý
- Hoàng Bảo
- 7 giờ trước
- 5 phút đọc

Dù thời trang luôn xoay vần trong những cơn sóng xu hướng ngắn ngủi và đầy phóng đại, rất hiếm có nhà thiết kế nào để lại dấu ấn sâu đậm như Giorgio Armani, người vừa qua đời tại Milan, hưởng thọ 91 tuổi.
Những mảnh ghép khởi đầu khiêm tốn
Sinh năm 1934 tại thị trấn nhỏ Piacenza, miền Bắc nước Ý, Giorgio Armani từng được kỳ vọng sẽ trở thành bác sĩ gia đình ở vùng quê. Nhưng đường đời đã dẫn lối ông rẽ sang một hướng khác. Trước khi thành lập thương hiệu riêng vào năm 1975, một khởi đầu khá muộn màng ở tuổi 41, Armani bước chân vào ngành thời trang với vai trò là người trang trí tủ kính trưng bày cho cửa hàng bách hóa La Rinascente ở Milan.
Năm 1961, ông được nhà tạo mẫu kiêm doanh nhân Nino Cerruti mời về làm việc tại xưởng dệt của gia đình Cerruti. Môi trường giàu chất liệu này đã trở thành mảnh đất màu mỡ, khai mở tư duy thiết kế của Armani, đồng thời đặt nền móng cho công thức thẩm mỹ rất riêng mà ông kiên trì theo đuổi suốt sự nghiệp.

Khi làm việc tại Cerruti, thiết kế cho dòng thời trang nam Hitman, Armani đã tháo bỏ lớp đệm khỏi những bộ suit Ý truyền thống. Ông trao cho nam giới một thái độ sống mới, một cách di chuyển và hiện diện nhẹ nhõm hơn trong trang phục vốn từng bị đóng khung bởi cấu trúc cứng nhắc. Những chiếc áo khoác và suit dưới tay ông không chỉ thay đổi hình dáng bề ngoài, mà còn mở ra một lối sống linh hoạt, hiện đại hơn cho người mặc. Chỉ trong thời gian ngắn và xuyên suốt sự nghiệp kéo dài nửa thế kỷ, chiếc áo khoác đa dụng của Armani đã trở thành biểu tượng, mang đến cho cả nam giới lẫn phụ nữ sự thoải mái như một lớp “giáp mềm” bảo vệ và nâng đỡ cơ thể từ bên trong.

Dưới sự động viên và đồng hành của Sergio Galeotti, người bạn đời và cũng là cộng sự kinh doanh, một kiến trúc sư gắn bó với Armani cho đến khi qua đời đột ngột vào năm 1984, Giorgio Armani chính thức thành lập thương hiệu thời trang mang tên mình vào tháng 7/1975. Chỉ trong vài mùa mốt, ông đã thay đổi ngôn ngữ của cả thời trang nam và nữ. Ở dòng womenswear, ông mạnh dạn đưa những loại vải vốn dành riêng cho may đo nam giới vào thiết kế cho nữ, đồng thời tái cấu trúc phom dáng để phù hợp với sự chuyển mình của phụ nữ trong xã hội. Ngược lại, trang phục nam dưới tay Armani trở nên mềm mại hơn về chất liệu, tinh tế hơn trong đường nét.

Phụ nữ trong thiết kế của ông hiện lên mạnh mẽ, độc lập, kiên cường, sẵn sàng bước vào nơi làm việc vốn được mặc định là sân chơi của nam giới trong thập niên 80. Còn hình ảnh người đàn ông Armani lại không cần đến vẻ áp đặt, thay vào đó là sức hút đến từ sự tự tin và phong độ khiêm tốn.

Hào quang màn bạc
Tinh thần Quiet Luxury theo phong cách sprezzutura mà nhà thiết kế này mang đến cách đây nửa thế kỷ, ngày nay dường như đã trở thành điều hiển nhiên, thậm chí thoạt nhìn có phần kín đáo và hời hợt. Thế nhưng, ngay từ những ngày đầu, Giorgio Armani đã kiên định theo đuổi một triết lý rõ ràng, mang đến cho khách hàng một cách ăn mặc dễ dàng hơn: giản dị trong cảm nhận nhưng hàm chứa sự tinh tế, thực tế, cẩn trọng và không phô trương. Đó là một vẻ đẹp trầm lặng nhưng ẩn chứa sức mạnh.

Bộ suit của ông không đòi hỏi người mặc phải gồng mình để phù hợp với sự chỉn chu. Chúng sinh ra để làm nổi bật cá tính, bản sắc của chủ nhân, chứ không nhằm chiếm lấy ánh nhìn hay lấn át nhân dạng. Cách ông tái định nghĩa khái niệm may đo diễn ra đồng thời với sự thức tỉnh về thể chất trong những năm 1970 - 1980. Đây là thời kỳ mà cơ thể bắt đầu trở thành trung tâm của sự biểu đạt cá nhân.
Cái nhìn hướng vào hình thể ấy nhanh chóng chạm đến ánh đèn Hollywood. Armani được mời thiết kế phục trang cho tài tử Richard Gere trong bộ phim “American Gigolo” ra mắt năm 1980, một tác phẩm sau này trở thành biểu tượng, không chỉ nhờ nội dung, mà còn vì phong cách đã làm thay đổi cả diện mạo nam giới trên màn bạc. Hollywood lập tức bị cuốn vào thẩm mỹ ấy. Khi còn nhỏ, Armani từng say mê thời kỳ hoàng kim của điện ảnh kinh điển, với hào quang của những tên tuổi như Katharine Hepburn, Cary Grant, Greta Garbo và Marlene Dietrich. Chính ký ức ấy đã nuôi dưỡng trong ông một trực giác sắc bén về giá trị văn hóa của việc phục trang cho diễn viên.

Armani nhanh chóng tạo ra ảnh hưởng sâu rộng đối với cách ăn mặc trên thảm đỏ đến mức tạp chí Women’s Wear Daily đã gọi lễ trao giải Oscar năm 1990 là “Giải thưởng Armani”. Cuộc lột xác trên thảm đỏ ấy không chỉ đến từ tình yêu điện ảnh của Armani hay sự nhạy bén trong kinh doanh, mà còn là kết quả của mối hợp tác chiến lược với Wanda McDaniel, một nhân vật người Mỹ mà ông chiêu mộ vào năm 1988, cũng là năm ông khai trương cửa hàng đầu tiên tại Beverly Hills.
Là một cây bút xã hội kỳ cựu, có mối quan hệ sâu rộng trong giới tinh hoa Hollywood, McDaniel được Armani giao nhiệm vụ làm cầu nối đặc biệt với nhóm khách hàng ngày càng gia tăng trong ngành công nghiệp điện ảnh. Mối cộng tác giữa hai người nhanh chóng trở thành thế lực thực thụ, góp phần định hình không chỉ phong cách thảm đỏ, mà cả cách Hollywood hiểu và tiêu thụ thời trang cao cấp.

Từ chiếc áo khoác phi cấu trúc được mặc một cách tự nhiên cho đến cơn sốt toàn cầu trên mạng xã hội xoay quanh mỗi lần thảm đỏ diễn ra, dấu ấn của Armani hiện diện ở mọi ngóc ngách của ngành thời trang và lan rộng khắp thế giới. Ảnh hưởng của ông không dừng lại ở những thiết kế, đó là một cách nhìn, một lối sống, một hệ giá trị. Di sản ấy sẽ còn được cảm nhận và tiếp tục truyền cảm hứng trong nhiều thập kỷ tới.
Bài: Navigator Media
Bình luận