[Phiếm đàm cuối tuần] Tri kỷ đàn bà - tri kỷ đàn ông
[Trích từ facebook tác giả] Tôi nghĩ sự phù phiếm của đàn bà cũng nên được trân quý như hoài bão của đàn ông. Thiếu hai điều đó, thế giới này sẽ nhỏ hẹp và đơn điệu vô cùng.
Man Women Yellow Blue (Dariusz Labuzek)
Vừa có người gửi cho một đoạn của nhà văn Nguyễn Việt Hà, tôi vừa đọc vừa cười từ trong bếp cười ra:
"Trong đám bạn vô tư trong sáng tri kỷ của đàn ông thì thỉnh thoảng lắm mới có đàn bà. Bạn khác giới mà cao cả để thành bằng hữu thì đương nhiên vừa hiếm hoi lại vừa khó. Hiếm vì thủa xa xưa đàn bà đã là tiểu thư khuê các thường ít được lang thang ra ngoài mà giao du. Có muốn lành mạnh đi học ngoại ngữ hay tin học buổi tối cũng đành phải giả nam như trường hợp của cô bé Chúc Anh Đài. Nhưng ngay cả mạnh dạn tân tiến như Chúc tiểu thư khi đã lộ nguyên hình là nữ thì tình bạn với người đàn ông Lương Sơn Bá bỗng chốc bị tha hoá thành tình nhân, thậm chí còn bi kịch hơn, tẻ nhạt hơn, thành vợ.
Con gái ở thời chưa có quán bar, chưa có vũ trường muốn giao lưu với nhiều đàn ông bắt buộc phải hành nghề kỹ nữ, một nghề bị kha khá đám mày râu không trân trọng, trừ một số văn nghệ sĩ có quái tính lập dị kiểu như Đỗ Mục ở Tàu, Toulouse Lautrec ở Tây hoặc Tản Đà ở ta mới đủ can đảm nội lực mà tìm bạn trong đám gió bụi hồng phấn giai nhân ấy..."
(Trích bài viết của nhà văn Nguyễn Việt Hà).
Woman with a Book (Pablo Picasso - 1932)
Các anh hăng say bàn về chuẩn mực của đàn ông, cứ như là phụ nữ chúng tôi dành cả tuổi thanh xuân để loay hoay gọt mình lắp cho vừa ngăn kéo các anh, mà chẳng ai chịu hỏi về tri kỷ của nữ nhân.
Định nghĩa ngắn gọn súc tích từ một nữ doanh nhân vốn là nàng thơ cuối của nhạc sĩ tài danh: "Tri kỷ đích thực là người luôn biết em hết tiền lúc nào."
Tri kỷ của đàn bà thật ra là người không chỉ biết tài khoản nàng vơi đầy lúc nào mà còn biết nhìn ra vẻ đẹp nữ tính của các nữ lưu tài cao học rộng lẫn ánh sáng trí tuệ của các cô nàng yểu điệu.
Còn người phụ nữ cần lao xứ Sài Gòn là tôi đây thì xem tri kỷ là người luôn chấp nhận sự phù phiếm của mình nhưng không bao giờ bị cuốn theo hay tìm cách lợi dụng hoặc kiểm soát nó.
Tôi nghĩ sự phù phiếm của đàn bà cũng nên được trân quý như hoài bão của đàn ông. Thiếu hai điều đó, thế giới này sẽ nhỏ hẹp và đơn điệu vô cùng. Ví như gái nào mà chịu ngồi xuống bàn cờ, thuộc được đống Hán tự loằng ngoằng: xe - pháo - mã ngô ra ngô khoai khoai là tốt lắm rồi. Hay muốn hẳn gái phải biết chơi cờvịnh thơ kiểu nữ sĩ Hồ Xuân Hương?!
Seated nude man (1908 - Pablo Picasso)
Xin đính kèm một mẩu chuyện rất ngắn của người viết.
TRI KỶ CỦA ĐÀN BÀ
- Chị hơi thất vọng khi đàn ông đến thăm mình lần đầu mà không mang hoa, dù chẳng có ý định hẹn hò, nhưng mà... - Thế thì em còn sầu hơn, tri kỷ của em, ngoài việc em luôn là ưu tiên số 1 của chàng trong hàng tá các cô thì 15 năm qua chưa bao giờ tặng hoa em dù chỉ một bông. - Thế chàng tặng gì? - Chỉ chuyển tiền vào tài khoản. Số tiền đủ để vét sạch cả hoa ở chợ đầu mối Hồ Thị Kỷ lẫn chợ Bến Thành. - Ồ ố ô! - Tin em đi, rồi sẽ đến lúc chị nhận ra: tri kỷ đích thực là người luôn biết mình hết tiền lúc nào. Đấy là đoạn hội thoại giữa chị mẹ 1 con và chị mẹ 3 con về những chàng gallant còn độc thân. 500 chị em định nghĩa tri kỷ như nào?
Bài: Nhà thơ Phạm Tường Vân - Culture Columnist
Comentários