top of page

“Miranda” của danh hoạ John William Waterhouse - Một kiệt tác về nỗi buồn và sự cô đơn

John William Waterhouse, Miranda, 1916, bộ sưu tập cá nhân


John William Waterhouse đã tạo nên một kiệt tác huyền ảo với bức tranh "Miranda". Bằng cách sử dụng ánh sáng và bóng tối một cách tài tình, họa sĩ đã khắc họa thành công vẻ đẹp ma mị của nhân vật. Miranda, nhân vật chính trong vở kịch 'Bão tố' của Shakespeare, với mái tóc xõa dài và đôi mắt sâu thẳm, như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích, lại mang trong mình vẻ đẹp bí ẩn của một thế giới khác.


Trong bức tranh, Miranda, nhân vật bị lưu đày trong vở kịch 'Bão tố', hiện lên với đôi mắt chứa đầy nỗi buồn và khát khao. Sau 12 năm sống cô lập trên đảo cùng cha, cô gái trẻ như một đóa hoa đẹp nở giữa hoang đảo, nhưng lại mang trong mình nỗi cô đơn sâu sắc. Bức tranh của Waterhouse đã bắt trọn khoảnh khắc ấy, khi Miranda đứng bên bờ biển, hướng ánh mắt về phía chân trời xa xăm.


John William Waterhouse (1849-1917), một bậc thầy hội họa người Anh, đã kế thừa và phát triển tinh hoa của trường phái tiền Raphael. Ông đã sử dụng những nét vẽ tinh tế, màu sắc trầm ấm và ánh sáng huyền ảo để tái hiện những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết anh hùng một cách sống động và đầy cảm xúc.


Cảm hứng từ những vần thơ của Tennyson và những trang kịch của Shakespeare đã thổi một làn gió yêu nước vào tâm hồn của nhiều nghệ sĩ Anh, trong đó có Waterhouse. Họ tìm kiếm nguồn cảm hứng trong những tác phẩm văn học cổ điển của đất nước, để rồi sáng tạo nên những tác phẩm nghệ thuật mang đậm dấu ấn dân tộc. Bức tranh "Bão tố" được hoàn thành vào năm 1916 là một ví dụ điển hình, không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc mà còn là một minh họa sống động cho vở kịch cùng tên của Shakespeare, trở thành một trong những tác phẩm được yêu thích nhất của họa sĩ.



Thay vì những thần thoại cổ điển, Waterhouse đã tìm thấy nguồn cảm hứng trong những câu chuyện tình yêu và số phận của những người phụ nữ thời Trung cổ và Phục hưng. Ông đặc biệt quan tâm đến những khoảnh khắc chuyển giao trong cuộc đời của họ. Miranda, nhân vật nữ duy nhất trong "Bão tố", đã trở thành tâm điểm trong bức tranh của ông, với hình ảnh đầy đau khổ và tuyệt vọng trong khoảnh khắc con tàu đắm.


Waterhouse đã khéo léo sử dụng ngôn ngữ hình thể để truyền tải cảm xúc của nhân vật. Đôi bàn tay áp chặt lên ngực không chỉ là một chi tiết tả thực mà còn là một điểm nhấn nghệ thuật, tạo nên một bức tranh đầy cảm xúc và ám ảnh. Trong khi khuôn mặt của Miranda không lộ rõ, thì đôi bàn tay của cô lại nói lên tất cả. Cử chỉ đơn giản ấy đã khắc họa một cách sinh động nỗi đau và tuyệt vọng của nhân vật, tạo nên một sự tương phản đầy ấn tượng với những lời thoại bi tráng trong vở kịch.



Trong khi đó, hậu cảnh bức tranh là một cơn bão dữ dội, với những con sóng hung hãn xé nát con tàu thành nhiều mảnh. Cảnh tượng ấy như một lời nhắc nhở về sức mạnh tàn khốc của thiên nhiên, càng làm nổi bật lên nỗi đau và sự tuyệt vọng của Miranda. Waterhouse đã sử dụng gam màu lạnh để tạo nên một bầu không khí u ám và lạnh lẽo, nhấn mạnh cảm giác cô đơn và mất mát. Những đường nét mạnh mẽ và dứt khoát trong cách vẽ những con sóng đã tạo ra một cảm giác chuyển động dữ dội, khiến người xem như cảm nhận được sức mạnh tàn khốc của thiên nhiên.


John William Waterhouse, Miranda, 1875, bộ sưu tập cá nhân


So với bức tranh năm 1916 đầy kịch tính, phiên bản "Miranda" năm 1875 lại mang một vẻ đẹp thanh bình và truyền thống. Tuy nhiên, cả hai tác phẩm đều cho thấy một tài năng hội họa điêu luyện, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về sự đa dạng trong phong cách của Waterhouse. Từ một "Miranda" dịu dàng và yên bình, Waterhouse đã tạo ra một "Miranda" đầy đau khổ và tuyệt vọng. Sự đối lập giữa hai tác phẩm này cho thấy sự táo bạo và sáng tạo không ngừng của nghệ sĩ.


Bài: Navigator Media





Comments


ad1_2.jpg